Chiều nay mình lang thang giữa ruộng đồng. Chú Nam chỉ cho mình xa xa những người kia có lẽ đang hái dưa, cháu có thể mua thử, ngon lắm. Mình chạy lại gần hỏi chuyện. Chị Hồng đưa cho mình một trái ăn thử. Thấy mình đang loay hoay, Chị đưa thêm cây kéo cắt dưa để mình bổ ra.
Rồi Chị đi lui tới và thở dài “trời ơi, trái dưa to mới ở đây trưa nay, răng ai đi cắt trộm, cuống còn chảy nước, sống như rứa mà được hả trời”. Đang ăn dưa, mình ngậm ngùi ái ngại cho mấy Mẹ Con.
Do không mang theo túi và có việc phải đi kiểm tra nên mình báo các Dì sẽ quay lại. Chị Hồng với theo “không lấy dưa về ăn hả em?”. Lúc mình quay lại, cũng không chủ yếu mua dưa nữa nhưng cũng nhờ Chị lựa cho mình 1 trái thiệt ngon, đẹp để mang về. Chị cẩn thận lựa từng trái, búng búng, thử thử rồi để ra 2 trái to nhất trong đám cho mình.
“Đem hai trái này về đi, không tiền bạc chi hết”. Chị nhất định quay, né ko nhận số tiền mình dúi vào, nói là cho mấy nhỏ mua bánh kẹo.
“Trời ơi Chị ơi, đã bị trộm mất dưa mà còn cho em chi nữa”.
“Họ ăn ở răng là chuyện của họ, còn đây là dưa Chị tặng em mang về nhà, Chị không lấy tiền chi của em hết”.
Rứa đó. Mới hôm qua mình bị anh tài xế taxi grab bấm công tơ mét gian thêm 50k, mình thấy buồn vì sao người ta bán rẻ sự trung thực như vậy? Cứ sống nghèo như vậy mãi hả Huế ơi!?

Sáng nay Anh bạn nhắn tin “mấy chuyện gặp trên mạng rồi đối mặt hàng ngày làm thấy nản quá, giờ có trend xa lánh con người”
Mình phản hồi “dạ, chỉ cố gắng sống tử tế thôi Anh”.
Vậy đấy, cuộc sống có chua chát với Chị Hồng và mấy đứa nhỏ, thì Chị vẫn chọn những quả dưa đẹp nhất, có thể tốt nhất để tặng cho mình. Mình tin là vậy. Bởi niềm tin vào con người, vào sự chân thật giúp mình nhìn cuộc sống với nhiều năng lượng hơn.
Cảm ơn Chị Hồng, Chú Dì và các em nhỏ ở miền quê thuần khiết nhắc cho mình “hãy sống như những người giàu có”.